Quân sử Việt Nam: Anh hùng bạt mạng 25
https://generalhieu.info/military_history/quansuvn_anh-hung-bat-mang25.shtml
http://www.nguyenvanhieulibrary.info/military_history/quansuvn_anh-hung-bat-mang25.shtml
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35
TRẦN THY VÂN
TÁI BẢN LẦN THỨ TƯ
2010
Thương tặng
hiền thê HN Lê Hoa
đã giúp anh hoàn thành Anh Hùng Bạt Mạng
ttv
***
Tôi trừng mắt:
- Ừ giỏi, Thuận ngon!
Nghe nói vui, các anh hùng bạt mạng cười nhoi.
Tốp lính trên BCH Tiểu đoàn đã đến nhận chiến lợi phẩm và Đại đội 1 cơm chiều xong, sẵn sàng yểm trợ Đại đội 2 đột kích. Mặt trời đã khuất, con xóm chài loang lỗ dấu đạn chìm dần vào màn đêm ma quái. Tôi đến mép đồi ngồi nhìn xuống các xác chết dưới vực sâu. Tuy không thấy rõ từng thây người nát ngấu, bầy nhầy, tôi vẫn nhờn nhợn, có cảm giác đang sình lên. Rồi đây tình trạng còn đánh nhau, dân di tản xa chưa về, không ai chôn lấp, mùi hôi thối sẽ nồng nặc khắp thôn làng. Hy vọng khuya, nước lớn sẽ giựt hết 27 xác chết ra thủy táng giữa đầm Nước Mặn.
Pháo binh bắt đầu bắn quấy rối phía nam đầu xóm. Trong lúc đơn vị Trung úy Xuân sắp hạ sơn, tôi chợt thấy lờ mờ dưới trăng nhiều bóng đen di động trên mặt nước. Rất tiếc ống dòm đã hỏng, tôi vội kêu Hạ sĩ Hiệp truyền tin đến nhìn thử đúng không hay mắt tôi bị quáng gà. Quả thật, hàng chục chiếc ghe đều chở đầy khẳm, khoảng trên dưới 20 người, đang nhấp nhô giữa đầm, chèo từ đông sang tây vào hướng núi. Tàn quân bôn tẩu, lại rơi vào tử lộ.
Tôi gọi Thưởng:
- Trùng Dương! Trùng Dương!...
- Nghe!
- Việt Cộng di chuyển bằng ghe giữa đầm Nước Mặn, xin pháo binh dập ngay, tọa đô. XY...
Thưởng hỏi:
- Bao nhiêu? Coi chừng lầm dân đánh cá.
Tôi quả quyết:
- Việt Cộng! Cả chục chiếc chở hàng trăm tên. Mục tiêu di động, xin bắn đầu nổ VT.
Ùm... Ùm... Ùm... Những quả đạn liên tục gắm xuống, các cột nước tung lên trắng xóa.
- Bắn VT, Trùng Dương!
- VT hiếm, chơi thứ đó thấy mẹ nó rồi!
- OK, mần nhiều đi, kéo dần qua phía Quốc lộ 1 chặn đầu!
Rất tiếc lại thiếu VT, một loại đầu đạn vô tuyến được điều chỉnh tự động nổ cao, cách đất 20 mét, để mảnh chụp xuống mục tiêu di động hay các hầm hố cá nhân không có nắp. Dẫu sao hàng trăm quả 105ly chạm nổ, quậy bung đầm Nước Mặn như sóng thần, cũng đủ thủy táng cho chúng mò tôm.
Pháo binh dứt Thưởng gọi:
- Kết quả sao?
Để giảm bớt căng thẳng, bởi những hình ảnh chết chóc quá nhiều, tôi trả lời ví von, thơ mộng hóa một đêm xuân mà rùng rợn giữa chiến trường Sa Huỳnh:
- Chưa biết! Nhưng mặt nước đã phẳng lặng trở lại và mơ màng dưới ánh trăng phản chiếu sáng ngời, tưởng chừng như sông Hương núi Ngự (Huế của Quách Thưởng).
Nói xong, tôi có ý chờ ông bạn học cùng lớp, nhỏ con nhất, của tôi ngày xưa bên kia đầu máy ứng đáp tương tự để vơi bớt nỗi buồn chinh chiến. Nhưng không, chắc chưa phải lúc, hôm nay còn sặc mùi máu lửa, nên ông lại hỏi một câu nghe chẳng thú vị chút nào:
- Việt Quốc có định mai lặn xuống mò súng không?
Tôi cười gượng:
- Dám lắm chứ! Cả một kho vũ khí dưới đó!
Rồi Thưởng im lặng, chuyển qua Dương Xuân:
- OK... Hai Mươi Xích Bích hạ sơn đi!
Đại đội 2 đã chờ sẵn, liền nổ súng, địch quân nổi điên quất AK, B40 lên mỏm đồi. Chúng đã hiểu tình huống nên kháng cự mạnh, chặn đầu. Xuân báo:
- Trùng Dương, đây Xích Bích!
- Nghe Xích Bích!
- Tôi bị hai đứa kẹt dưới xóm, xin soi sáng.
Thiếu tá Thưởng quát:
- Tại sao vọt lui để bị kẹt, hả?
- Việt Cộng tử thủ nhiều trong các hầm.
- Mẹ, nó phải thủ chứ đứng đưa ngực cho anh bắn à?
Tôi mở tần số nội bô. Đại đội 2:
- Xích Bích, tao đoán địch khoảng một trung đội đang làm nút chặn để quân nó phía nam tháo chạy qua đầm.
Dương Xuân than:
- Hầm hố chằng chịt lính không thấy đường, đã chết hai rồi còn nằm dưới. Anh đánh giúp bên phải, từ chớn nước vô...
- Mày đì tao dữ vậy? Để tao hỏi Trùng Dương coi.
- Trời ơi, anh hỏi thì ổng chửi nữa.
- Ổng chửi mày chớ chửi tao sao? OK, chờ đi!
Bực mình, tôi nắm máy nói bướng lên Tiểu đoàn:
- Trùng Dương! Xích Bích yêu cầu nhưng tôi dứt khoát chờ rạng đông mới đánh. Giờ để lính ngủ một chút.
Nghe tôi nói ngang ngang, Thưởng chửi thề:
- Mẹ bay, có biết Sơn Linh hối không?
Tôi nổi xung:
- Hối kệ ổng, vừa phải thôi! Sáng mai tôi đập!
- Hai thằng làm sao làm cho xong trước mặt trời mọc, để BCH Tiểu đoàn cùng hai Đại đội 3, 4 qua mặt vô trong kia.
Tôi nói Xuân:
- Xích Bích biết không, tụi bê bối trong mục tiêu của Xích Bích chưa rõ BCH Trung đoàn 141 đã chết hết, bởi ăn lựu đạn Việt Quốc hồi chiều, nên chúng phải chặn cứng mình lại đây, để ai còn sống có đường chạy thoát ra và đồng bọn phía nam rút lui bằng ghe qua đầm. Chờ rạng đông chơi khỏe hơn, đừng dí chuột vô góc tường. Ngủ đi!
Xong tôi cúp máy, ngồi tựa lưng vào tảng đá ngáp dài. Giờ phút này, dù thân thiết cách mấy tôi cũng không thể chiều ý Dương Xuân. Tôi đã giúp từ yểm trợ đến nỗ lực chính rồi, dây dưa nữa lính khổ. Mấy ngày qua Đại đội đơn phương độc mã quá gian nan, căng thẳng thần kinh, lính phải ngủ, mọi chuyện tính sau.
Chưa kịp chợp mắt trời đã hừng hừng ngoài biển. Lính vừa thức dậy, tôi gọi Xuân:
- Bây giờ Xích Bích chuẩn bị xuống đi, tao bên này sẽ thọc ngang hông, từ bờ đầm. Xong, hai thằng cùng quét về nam.
Giọng Xuân khàn khàn ngái ngủ:
- Ừ, tôi để lại trên đồi này một trung đội để yểm trợ và lo phần tải thương. OK, tôi bắt đầu hạ sơn.
Tôi đẩy toán Thám Báo xuống, nơi căn hầm kế chớn nước, án ngữ mặt tây, phía đồn lính bị đánh cháy buổi tối nọ. Trong lúc Trung đội Hơn còn nằm trên cao chĩa súng ngay bìa xóm, Trung đội Thuận tụt dốc, vượt qua Thám Báo. Vì thế đất hẹp, Thuận cho anh em đi lom khom hàng dọc, mò mẫm từng bước tiến lên như bóng ma. Tất cả âm thầm dàn quân, tôi gọi máy nói Dương Xuân:
- Một thằng con lớn tao đã có mặt ở bến đò nhưng trời còn tối chưa khai hỏa được.
- Bên này tôi đã bám đầu xóm. Dường như Việt Cộng giãn dần, phải không?
- Có thể lắm! Giờ mày dặn lính khoan nổ súng, khi mần thì cẩn thận tầm đạn, kẻo choảng trúng lính tao...
Thình lình, một loạt AK, xen lẫn B40, của địch xoáy mạnh vào mỏm đồi. Xuân buộc phải hạ lệnh tấn mạnh xuống. Tôi bảo Trung đội 1 đốc lựu đạn vào dãy nhà kế bến đò. Trung sĩ Thuận chưa kịp thi hành thì một khẩu thượng liên Việt Cộng hướng nam quạt tới. Hs Đợi tức tốc siết cò M60 bắn trả. Đạn hai bên bắt đầu chéo nhau như mạng lưới đỏ rực. Không ngờ địch còn kháng cự mạnh. Nhiều quả B40 nổ tóe lửa ở bãi cát trước mặt khiến tụi lính của Trung đội 1 phản ứng tự nhiên lăn tòm hết xuống đầm.
Tôi hét vào ống liên hợp:
- Thuận! Dồn hỏa lực sang phải đi, để Trung đội 2 đập vào bên trái.
Trung sĩ Hơn đã thấy rõ địa thế và tình hình địch, vội kéo Trung đội xuống áp đảo ngay nơi vừa chỉ. Tôi phóng theo, gặp dịp tôi dừng lại trước cái cửa hầm "âm binh". Xác giặc, tất cả 27 tên bị bắn lúc chiều, nằm ngổn ngang, tôi chẳng biết tránh chỗ nào khỏi giẵm. Hiệp truyền tin tò mò bước quẹo vào, rọi đèn pin xem bên trong căn hầm, tôi cũng ghé mắt nhìn, một mùi tử khí xông ra...
Đột nhiên Dương Xuân gọi máy la bải hoải:
- Tụi con anh bắn sau lưng con tôi, stop gấp!
Nghe "thằng điếc không sợ súng" mắng vốn, tôi hỏi:
- Cái gì mà con anh con tôi, Xích Bích?
- Mẹ, lính anh xỏ ngang hông lính tôi.
Tôi bật cười trong máy:
- Lạ, sao lỗ dưới chúng không xỏ, lại xỏ ở hông. Để tao la. Xong, tôi nắm ống liên hợp nội bộ:
- Hai Mươi, Hai Mươi!
- Nghe Đại Bàng!
- Đừng bắn xa hướng đông, trúng thằng Hai Mươi lớn kìa. Nhào vô dãy nhà chưa?
- Rồi, Đại Bàng!
- Còn Mười chiếm gấp bìa xóm phía tây kẻo địch kéo tới.
Binh nhì Dũng Trung đội 2 reo lên:
- Thu được hai AK dưới hầm, Đại Bàng!
- Ừ, bảo lục soát tiếp, Dũng!
Mặt trời ngoi lên khỏi biển đỏ ối, con xóm nghèo chài lưới hiện ra rõ nét điêu tàn. Tiếng súng đã im hẳn, vài căn nhà lá dừa nghiêng đổ, bốc cháy kêu lách tách.
Thưởng gọi:
- Mười, Hai Mươi, đây Trùng Dương!
- Việt Quốc nghe!
- Xích Bích nghe!
- Sao, khỏe chưa?
Dương Xuân báo trước:
- Đã chiếm xong con xóm, địch chết bảy, thu bốn AK, một B40. Mình hai dài hạn, một ngắn...
- Còn Việt Quốc?
- Vô sự, lấy hai súng cá nhân.
Nghe hai đơn vị báo con số vũ khí tịch thu quá ít, trong khi đánh nhau rền trời, dường như Thiếu tá Thưởng chưa hài lòng:
- Thôi được, hai anh nghe cho rõ đây, Đại đội 1 Việt Quốc dừng tại chỗ giữ an ninh khu vực đó. Hai Đại đội 3, 4 và BCH Tiểu đoàn sẽ move tới, còn Xích Bích để hết chiến lợi phẩm và cả thương binh lại cho Việt Quốc rồi tiến thẳng hướng nam một cây số, dọc đường lục soát kỹ. Đề phòng phục kích.
Tôi trả máy lại Hiệp và đang lúc bận rộn thì một đệ tử của Dương Xuân chạy đến, đưa tay chào:
- Đại Bàng em mời Trung úy qua uống cà phệ
Tôi hỏi đùa:
- Cà phê đắng "Quán Hồng" hả?
Nghe nhắc hai tiếng Quán Hồng, mấy chú cao bồi tôi hiểu ý cười rồ lên. Quán Hồng, nơi đồn lính phía nam của quận Mộ Đức, Đại đội này bị máy bay bắn lầm hôm mùng 1 Tết. Tôi đi theo người lính Đại đội 2. Gặp Trung úy Xuân tôi hỏi:
- Mới đó đã có cà phê lẹ vậy?
- Gì chớ món này sáng sớm phải sẵn sàng cho tôi.
Xuân đưa một ly tôi ực một phát hết phân nửa, ực tiếp phát thứ hai thì sạch bách, không còn một giọt.
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35
generalhieu.info - Nguyễn Văn Hiếu Library Thư Viện 2021 - 2022 - 2023 Sitemap - Sitemap Vietnamwarsummit - Weblinks
Mail:generalhieu.info;
Images | website template by ARaynorDesign