Quân sử Việt Nam: Anh hùng bạt mạng 26
https://generalhieu.info/military_history/quansuvn_anh-hung-bat-mang26.shtml
http://www.nguyenvanhieulibrary.info/military_history/quansuvn_anh-hung-bat-mang26.shtml
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35
TRẦN THY VÂN
TÁI BẢN LẦN THỨ TƯ
2010
Thương tặng
hiền thê HN Lê Hoa
đã giúp anh hoàn thành Anh Hùng Bạt Mạng
ttv
***
- Cà phê Đà Lạt ngon ghê!
Xuân há họng nhìn tôi:
- Trời! Anh chả biết uống cà phê gì trọi!
- Cái gì?... Đã quá mà mậy!
- Cà phê người ta uống rỉ rả, anh ộc ộc như nước lạnh.
- Rỉ rả là kiểu hà tiện, vô quán ngồi câu giờ ngắm gái. Vì ghiền tao tu hai ngụm. Lại nữa, ở ngoài chiến trường tao uống khác với lúc tà tà trong thành phố. Hèn gì tụi mày, Hưng ròm, thêm thằng Quảng nhí nữa, đến quán là ôm cái ly cà phê ngủ luôn. Thôi, lo move đi, còn tao ngự ở đây.
Xuân chán nản:
- Kệ mẹ nó, vội gì!
- Nếu chưa thì mày đẩy một trung đội vọt trước, tránh nạn Việt Cộng đủ thời giờ tổ chức phục kích.
- Gởi anh mấy đứa chết, bị thương và năm cây súng.
Dứt lời, Trung úy Dương Xuân đứng dậy, ra lệnh dàn quân trong lúc những quả 105ly hướng Đức Phổ bay vòng qua đầu rải xuống khu đồi 94 nơi cửa khẩu. Tiếng nổ quấy động vòm trời trong xanh buổi sáng. Tôi cho lịnh Đại đội bao quanh con xóm, đặt trên đồi một tiền đồn nhỏ, rồi bảo lính lục soát hết các căn nhà lần nữa để tìm hầm bí mật mà ở các vùng xôi đậu thế này thường có. Tôi cấm lính phá phách những gì còn lại của dân ngoại trừ dừa trái cứ việc hái ăn.
Bỗng từ ngoài xa, nơi mấy căn nhà lụp xụp, có tiếng người quát tháo chửi thề om sòm, tôi định hỏi thì Trung sĩ Thuận đã dẫn đến một tên Việt Cộng hai tay trói sau lưng, mặt thì sưng vù bê bết máu.
- Trình Đại Bàng, thằng này trốn dưới hầm, súng giấu đâu hỏi không khai, đập cũng chẳng nói.
Tôi để tay vào bá súng Colt bên hông, tên cán binh hiểu ý phát run như cầy sấy, hai bờ môi khô nứt lập cập mấy lời van xin, nghe cứng ngắc:
- Lạy anh tha cho em. Em tải lương không phải thành phần chiến đấu...
Câu nói ấy làm tôi xúc động, nhìn từ đầu xuống chân hắn. Khác hẳn với nhiều tên ba đá, mặt dày mày dạn vờ vĩnh ngây ngô, mà tôi đã từng bắt được trong các cuộc hành quân, người bộ đội trẻ này trông có dáng điệu thư sinh, nước da trắng trẻo, đôi mắt lờ đờ và dường như đang đói lả. Tự nhiên tôi cảm tình kẻ sa cơ thất thế.
Tôi vờ làm nghiêm sắc mặt:
- Anh tên gì, bao nhiêu tuổi?
Nghe giọng hỏi nhẹ nhàng, lịch thiệp, hắn cúi xuống khóc sướt mướt như một cậu bé:
- Em tên Nguyễn Thành Công... 22 tuổi... quê Hà Nội...
- Súng giấu đâu?
- Súng em bỏ bên kia đầm. Em đội tải lương sang đây tiếp tế đơn vị thì bị đánh. Các anh ấy chạy được, còn em bị thương nằm dưới hầm hai ngày nay ạ!
Trước khi cho cởi trói và băng bó lại vết đạn trên cánh tay người tù Nguyễn Thành Công, tôi dặn thêm:
- Đừng chạy đâu nghe chưa! Khi có súng nổ thì để hai tay lên đầu, ngồi tại chỗ, kẻo bị bắn chết uổng mạng.
- Dạ vâng! Dạ vâng! Cám ơn anh, em ngồi đây!
Trung sĩ Nguyễn Nhật toán Thám Báo đến đứng bên cạnh, tay cầm một gói giấy bọc nylon:
- Trình Đại Bàng, tụi em nhặt được 100.000 đồng...
Tôi hỏi:
- Ở đâu vậy?
- Trong ba lô Việt Cộng chết dưới bãi, cùng tài liệu vớ vẩn của đơn vị nó.
- Cất đi, sau chia đều anh em xài. Nhật bảo Vinh nhớ nấu thêm cơm cho thằng Công tù binh ăn, nó đang đói đó! Và dặn anh em không được đánh nó nữa. Tao nói rồi!
Hiệp báo:
- BCH Tiểu đoàn và các đại đội đến.
Đại đội 3 BĐQ Trung úy Trần Quang Giảng trên đồi ào ào đổ xuống rung rinh con xóm. Đơn vị chưa đụng trận nên quân số còn đông như kiến, đi xuyên qua muốn hắt văng bọn lính tôi đang đứng nhìn. Thấy tôi, Giảng khóa 23 sĩ quan Thủ Đức, cầm bản đồ vẫy vẫy:
- Ê, anh hùng "Phòng Không"!
Thiếu tá Quách Thưởng cũng trờ tới, tôi đưa tay chào, ông cười tươi:
- Trung tá Liên đoàn trưởng khen Vân lắm!
Tôi đưa tay vừa chỉ ra chớn nước mé chân đồi vừa nói:
- Mời Thiếu tá đi xem căn hầm tổ bố của BCH Trung đoàn 141/2 Việt Cộng và 27 xác chết ngoài kia!
Thưởng lắc đầu lia lịa:
- Thôi, dơ dáy! Tao gớm mấy cái thây ma sình thối đó. Đại đội 1 sáng nay nhận tiếp tế, ngoài lương thực, đạn dược, có 20 người lính cũ lẫn mới bổ sung. Bây giờ tập trung các ghe lại, nhờ dân chèo vô quốc lộ chở hàng ra. Lính Sư đoàn 2 Bộ Binh nằm đầy trổng nên an ninh. Tần số liên lạc Trung sĩ Tam, Ban Tiếp Tế, là 34.00.
Tôi đưa ông đến người tù mới bị bắt. Nghe nói, Nhật nhanh trí vớ được sợi dây dù đâu đó trói chặt hai tay Nguyễn Thành Công. Thưởng nhìn sơ qua rồi nói:
- Chưa giải giao được, hãy dẫn theo. Coi chừng nó vọt.
Nói xong, vị Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng và BCH Tiểu đoàn vội vàng nối tiếp đi sau Đại đội 4 của Đại úy Đỗ văn Nai, tôi không kịp hỏi han thêm vài chuyện, như việc mai táng cố Đại úy Quách Ẩn, bào đệ của ông.
Trung sĩ Hơn dẫn một số anh em lội dọc bờ đầm Nước Mặn kiếm mấy chiếc xuồng lớn. Đồng thời, toán Thám Báo vô tận con xóm dưới chân đồi đồn lính pháo binh bắn cháy hôm kia, kêu những cư dân còn khỏe mạnh giúp chèo ghe và làm vài công việc khác nữa.
Nghe tin nhận tiếp tế và lính bổ sung, mặt người nào cũng hớn hởn, vui vẻ như trẻ thơ thấy mẹ đi chợ về.
(Kỳ 11)
TÌNH CŨNG BẠT MẠNG
Sau vài tiếng gió xì xì, một giọng nói khàn khàn phát ra từ speaker máy PRC25 liên lạc nội bộ:
- Thiên Nga, Thiên Nga, đây Tango!
- Thiên Nga nghe Tango nào?
- Tango, Trưởng Ban Tiếp Tế, xin gặp Đại Bàng 1.
- Tango chờ...
Hạ sĩ Nguyễn Hiệp truyền tin quay qua tôi:
- Trung sĩ Tam muốn thưa chuyện với Đại Bàng.
- Tao nghe rồi, đưa đây!
Tôi nắm ống liên hợp:
- Nghe Tango!...
- Trình Việt Quốc, cho ghe vô đường chỉ đỏ nhận hàng và lính bổ sung.
- OK! Tango nói Hạ sĩ Tuy của Đống Đa 1 chia lương thực trước cho những ai có mặt tại chỗ để họ giữ an ninh bến. Dứt!
Trung sĩ Hơn nhận nhiệm vụ chỉ huy năm Biệt Động Quân, phân công hộ tống năm ghe do các bác ngư phủ chèo, chở hai binh sĩ chết và một bị thương, với mấy cây súng của Đại đội 2 qua bên kia đầm. Trung sĩ Thuận thì lo hướng dẫn các cư dân đào huyệt chôn 27 xác Việt Cộng. Có nhiều thây không còn nguyên vẹn, tôi bảo họ tìm ghép lại các phần tứ chi đã đứt lìa và chôn riêng mỗi người một mộ, nằm quay đầu vào chân đồi, cũng là hướng về phương bắc, nơi quê hương của những người vừa nằm xuống. Tôi tới góc đầm đứng quan sát các công việc đang diễn tiến. Dù đơn giản và vội vàng giữa lúc tiếng súng còn nổ vang trên triền núi có độ cao 94 mét bên cửa khẩu Sa Huỳnh, 27 tử thi vẫn lần lượt hạ huyệt chu đáo.
Nhớ hồi còn đi học, tôi có đọc, hình như trong "Tâm Hồn Cao Thượng" của Hà Mai Anh, một câu chuyện về những anh hùng trận mạc. Hai người lính khác chiến tuyến, khi xáp lá cà cả hai đều bị thương nặng nằm gục kế bên, họ gác bỏ hận thù để giúp nhau... Huống hồ đối phương đã chết, tôi nghĩ bụng:
"Đây, những kẻ sinh Bắc tư? Nam, vì sai lầm hoặc bị cưỡng bách theo chế đô. Cộng Sản Hà Nội, phá nước hại dân, đắc tội với Tổ Quốc. Tôi, Trần Thy Vân, một cấp chỉ huy trận đánh tái chiếm Sa Huỳnh, nhơn danh các chiến sĩ Đại đội 1, Tiểu đoàn 21 Biệt Động Quân, xóa bỏ hận thù 27 cán binh này đã đền tội được chôn cất tử tế, an giấc nghìn thu".
Xong, việc ai nấy tiếp tục, tôi mang súng ra phía biển bắn dừa tươi lấy nước uống. Nhật Thám Báo đi theo. Thầy trò dở quá, nhắm chẳng trúng cái cuống, viên đạn lệch làm bể mấy trái vung vãi nước hết. Tôi định bảo Nhật trèo hái cho chắc ăn thì Hiệp truyền tin vừa xách cái máy chạy ra vừa reo lên:
- Đại Bàng, Đại Bàng!...
- Cái gì?
Hiệp nhảy tưng tưng:
- Anh Trung, anh Xá trong quốc lộ gọi Đại Bàng.
Nghe hai đệ tử xuất viện tôi mừng, vội nắm ống liên hợp:
- Nghe Trung!
- Đại Bàng khỏe không?
- Nếu không, tao đã gặp mày tại bệnh viện rồi. Các sĩ quan thế nào?
- Chỉ một mình Thiếu úy Đặng văn Thiều, ông đang giúp phân phát lương thực đây, còn mấy vị kia chưa xuất viện. Đại Bàng có tin vui...
- Tin gì nói coi.
Trung ngập ngừng:
- Lát nữa. Đại Bàng gặp mà, vui lắm!...
Nóng lòng, tôi làm bộ dọa:
- Để lát nữa thì mày ăn đòn...
Trung cười:
- Dạ, Chị Nhị! Chị Nhị vô thăm Đại Bàng, rồi chiều về với Trung sĩ Nguyễn Đựng.
Tôi giựt mình:
- Ai dẫn cô ấy đi vậy? Mày biết ở đây thế nào không?
- Nghe rầy, chị khóc đó. Thôi, cho vô nghe Đại Bàng?
- Ừ, lẹ đi! Xuống ghe ngồi cẩn thận!
Sẵn bọn lính đứng chơi trước mặt, tôi bảo:
- Anh em lên nói toán tiền đồn hãy mang súng đi cặp bìa đồi giữ an ninh trên cao gấp, cho ghe tiếp tế bơi ra.
Mới nghe lệnh, Trung sĩ Nhật Thám Báo đã tự nguyện cắm đầu chạy như tên bay. Đoàn ghe đã rời bến. Qua ống dòm tôi quan sát từng chiếc chở đầy khẳm lính cùng đồ tiếp tế, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một phụ nữ nào. Ngoài các ngư phủ chèo lái mặc đồ đen dân sự, còn thì quần áo màu hoa rừng hết, cả mấy người cầm giầm trước mũi cũng Biệt Động Quân luôn. Lạ! Hay Nhị nghe rầy rồi ở lại trên bờ? Nếu thật, vùng đất này vô nghĩa.
Rất tiếc việc quan trọng như vậy mà tôi không bảo anh em đem theo cái máy PRC25 để liên lạc. Tôi than thở cùng Hiệp truyền tin:
- Sao tao chẳng thấy Nhị, mày Hiệp!
Hiệp trố mắt nhìn đăm đăm các chiếc ghe đang bềnh bồng trên sóng nước, rồi cũng chép miệng:
- Không thiệt, Đại Bàng ơi!
Viên truyền tin vừa nói vừa lắc đầu lia khiến tôi càng buồn như mới đánh mất một vật gì quý giá lắm. Thà nàng đừng đến bên kia để tôi bên này khỏi ngẩn ngơ mong đợi và tuyệt vọng. Buồn tình tôi trở vào nhà và định nhờ Vinh treo võng để ngủ một giấc, thì nghe dưới bến nước có tiếng ồn ào, rồi người đầu tiên vội vàng chạy lên, đứng nghiêm đưa tay chào:
- Em, Hạ sĩ Huỳnh văn Trung, trình diện Đại Bàng!
Tôi vỗ vai Trung:
- Gặp lại mày và Xá tao rất vui. Còn Nhị sao không qua?.
Người đệ tử trung thành giương to đôi mắt:
- Dạ có! Cô "nữ quân nhân" yếu quá, mới xuống ghe ngồi một chút đã say sóng...
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35
generalhieu.info - Nguyễn Văn Hiếu Library Thư Viện 2021 - 2022 - 2023 Sitemap - Sitemap Vietnamwarsummit - Weblinks
Mail:generalhieu.info;
Images | website template by ARaynorDesign